Thứ Ba, 18 tháng 8, 2015

NHỮNG VẦN THƠ VỀ HÀ NỘI

Em ngây thơ, dại khờ, nông nổi... 
Chẳng hiền như cơn gió mùa thu 
Chẳng dễ chịu như một dòng nước mát 
Chẳng ngọt ngào như xưa một lời ru. 

Chẳng đi tiếp với anh con đường mình định 
Chẳng thể quay về những chốn hẹn hò xưa 
Chẳng tự kể với đêm những câu cổ tích 
Chẳng còn đợi chờ khi phố chợt mưa. 

Hà Nội của em, vẫn hiền hoà như thế. 
Phố còn đây, vẫn dấu ấy anh qua 
Lá đỏ như mắt em buồn vời vợi 
Phố có biết đâu, mùa thu ấy đã xa 

Phố có biết đâu, ngày tháng cứ đi qua 
Trong căn phòng nhỏ, thời gian im chững lại 
Chẳng nỡ làm hoa anh trao úa tái 
Chẳng nỡ nhoà dấu ngày xưa ngây dại 
Mà càng chẳng nỡ gọi tên “ngày xưa” 

Vì đã xưa đâu, làm sao kịp chuyển mùa 
Khi hơi ấm bàn tay vẫn quẩn quanh trên tóc 
Khi nụ hôn chưa ngăn nổi dòng nước mắt 
Và cái ôm siết chặt 
Vẫn chưa làm em tan ra... 

Làm sao tin anh nơi ấy đã xa 
Đã thành một miền thiêng trong ký ức 
Không đâu anh, anh vẫn là hiện thực 
Anh vẫn.. 
Ạnh vẫn... 
Anh vẫn thuộc về em. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét