Tôi đi nhậu nhẹt, cô vợ hư sẵn sàng đi cùng tôi. Em hô hào, rót bia nhanh như điện nhưng tôi chỉ uống được vài ngụm. Vì cứ tôi bưng ly lên, em lại giật lấy và uống hết...
Vô tình đọc được một bài tâm sự, tôi cũng mạnh dạn chia sẻ câu chuyện của chính vợ chồng chúng tôi để mọi người cùng nghe. Thực ra thì khi lấy vợ, tôi bị mấy bà thím, bà cô "dằn mặt" rằng: Con bé đó không phải dạng vừa đâu. Lúc đó tôi chống chế: Thà cô ấy ghê trong khuôn khổ còn hơn những cô ngoan hiền như cơm nguội, cạy miệng không nói, cứ răm rắp như cái máy.
Tôi và vợ cưới nhau đã gần 7 năm, đã có 2 cháu nhỏ, cuộc sống hôn nhân vẫn như trong kỳ tân hôn. Nhìn chúng tôi hạnh phúc, hòa hợp, ai cũng ghen tị. Nhưng đừng nghĩ chúng tôi không cãi nhau, nếu không nói là chúng tôi cãi nhau rất nhiều lần rồi, và lần nào cũng gay cấn, quyết liệt.
Nói thẳng, vợ tôi thuộc kiểu người “không phải dạng vừa đâu.” Nói em ngoan cũng không đúng. Bởi chẳng có vợ ngoan nào lại đi nhậu, cũng hò dô 100% với bạn bè chồng. Chẳng có vợ ngoan nào lại bỏ chồng con ở nhà, xách ba lô lên và đi phượt một mình. Thậm chí, còn cãi tay đôi, chỉ tay vào mặt chồng mà trách mắng cả tiếng đồng hồ.
Nhưng nói vợ hư cũng chẳng phải. Thôi thì gọi em là "hư trong khuôn khổ”.
Khi yêu, tôi cũng biết vợ mình thẳng tính, sống đúng con người mình, không biết gian dối dù qua lời nói hay hành động. Cưới về, tôi càng yêu tính cách đó của em. Ban đầu, vì quá thẳng tính nên em bị bố mẹ tôi ghét ra mặt. Nhưng càng về sau, mọi người hiểu bản tính của em nên cũng chẳng so đo. Bây giờ thì bố mẹ tôi còn thương em hơn thương tôi.
Cô "vợ hư" của tôi cũng “dữ như sư tử”, chẳng chịu nhường nhịn chồng. (Ảnh minh họa)
Tôi đi nhậu nhẹt, em sẵn sàng đi cùng tôi. Em hô hào, rót bia nhanh như điện nhưng tôi chỉ uống được vài ngụm. Vì cứ tôi bưng ly lên, em lại giật lấy, cụng ly từng người và uống hết. Chừng vài ly em đã say mềm, tôi buộc phải đưa em về. Dù thế, phải công nhận là có em, không khí bữa nhậu càng thêm tưng bừng. Bạn bè tôi cũng mến tính em nên đi nhậu, đều bảo tôi chở vợ đi cùng.
Sau đó, em nói thật ra em không biết uống bia, nhưng em lo cho tôi nên phải tập uống. Em làm thế để tôi hiểu uống bia không tốt như thế nào mà bỏ dần đi. Nhờ em “đào tạo” mà bây giờ, tửu lượng của tôi cũng giảm đáng kể, uống chừng vài lon đã say chẳng biết gì. Uống ít nên cũng chẳng thích uống nữa, thế là tôi bỏ được nhậu.
Bố mẹ tôi thích ăn mặn. Nhưng em nấu ăn rất nhạt. Em luôn miệng nói ăn mặn không tốt cho sức khỏe của người già, nhưng bố mẹ tôi vẫn cứ thêm mắm vào để ăn. Rồi bố tôi lên huyết áp phải nhập viện. Những ngày đó, cũng chỉ có em là túc trực bên ông suốt ngày đêm, trong khi các chị ruột tôi thì liên tục cáo bận. Có người ở lại trông bố được một đêm, sáng hôm sau đã vội vã về ngủ bù.
Cũng vì trông bố, em nghỉ quá thời gian quy định và bị kỉ luật, giảm lương. Bố mẹ tôi áy náy, em chỉ cười bảo “Chỉ cần bố mẹ khỏe mạnh, con mất việc cũng không sao. Chỉ mong bố mẹ bớt ăn mặn lại, đừng làm chúng con sợ như vậy.” Sau lần đó, bố mẹ tôi bỗng dưng nghe lời em răm rắp. Đến bữa cũng không thấy đòi thêm mắm thêm muối gì nữa.
Trước khi có em về, nhà tôi hay ngủ dậy muộn. Nhưng từ lúc em về, mới hơn 5 giờ sáng, em đã lên phòng gọi bố mẹ tôi dậy để đi tập thể dục. Ban đầu, bố mẹ tôi cũng phàn nàn lắm, thậm chí mẹ tôi còn hắt hủi: “Thích thì hai vợ chồng đi đi, đừng có gọi bố mẹ, đêm trằn trọc mãi mới ngủ được lúc”. Thế nhưng, vợ tôi vẫn cứ vờ không hiểu, sáng nào cũng gọi. Ông bà miễn cưỡng dậy đi đi lại lại quanh khu nhà chút. Về sau thì bố tôi càng ngày đi bộ càng xa. Mẹ tôi không chịu kém, cũng cố cho bằng được. Nhìn ông bà bây giờ khỏe khoắn hơn rất nhiều.
Vợ tôi cũng chẳng phải mẫu người cam chịu nếu tôi làm sai hay mắng em
vô cớ, em sẵn sàng cãi tay bo. (Ảnh minh họa)
Vợ của tôi cũng “dữ như sư tử”, chẳng chịu nhường nhịn chồng. Tôi đi chơi về muộn, em sẵn sàng chỉ tay vào mặt tôi mà trách mắng, kể tội tôi. Kỳ lạ là bố mẹ tôi lại chẳng lên tiếng bênh vực mà còn hùa vào mắng. Ban đầu tôi còn bực, còn cố tình đi về khuya hơn. Nhưng càng như thế, vợ tôi càng mắng lâu hơn. Tôi về muộn 1 tiếng, vợ tôi cằn nhằn đủ 1 tiếng, về muộn 2 tiếng, vợ tôi nói ra rả 2 tiếng. Về sau nghe riết, tôi chẳng còn thích đi chơi đêm nữa. Ở nhà chơi với con, dần cũng quen và đi đâu cũng chỉ muốn về nhà.
Hơn thế nữa, vợ tôi cũng chẳng phải mẫu người cam chịu nếu tôi làm sai hay mắng em vô cớ, em sẵn sàng cãi tay bo. Thậm chí còn bày vẻ mặt lạnh cả tuần liền, mặc kệ bố mẹ tôi khuyên giải. Em nói nếu cứ nhẫn nhịn, tôi càng được đà lấn tới. Cũng vì thế, tôi học được cách nhìn nhận, suy nghĩ đúng sai trước khi nói hay hỏi em điều gì.
Không phải tôi khoe vợ, chứ bây giờ, nhờ "vợ hư" mà tôi đã trở thành người đàn ông không rượu bia, không la cà quán xá, không về khuya, biết chăm con. Tôi cũng biết sống có trách nhiệm hơn. Thôi thì “hư” như em, tôi vẫn thấy hạnh phúc hơn lấy phải người vợ ngoan đến mức chẳng biết cách cải tạo chồng. “Hư” đôi khi lại là cách giữ chồng hữu hiệu. Mọi người có đồng ý với tôi không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét