Viết những dòng này mà lòng tôi đang bế tắc hoàn toàn. Không lẽ chỉ vì 4 cái bánh trung thu mà vợ chồng tôi phải ra tòa ly hôn thật sao?
Tôi gặp anh khi anh vừa ly hôn vợ cũ. Thật ra, vợ chồng anh đã ly thân gần 3 năm mới ra tòa ly hôn. Khoảng sau 8 tháng ly hôn thì chúng tôi gặp nhau. Biết tin anh có người mới, vợ cũ anh đã phao tin đủ điều. Nào là nói anh cộc cằn, không hề yêu thương vợ con. Nào là nhà chồng độc ác, mẹ chồng ghê gớm, đanh đá khiến con dâu không thể sống nổi.
Nhưng theo những gì tôi tìm hiểu thì anh là người rất yêu vợ thương con. Khi vợ cũ bệnh, anh không ngại dậy từ 3 giờ sáng, vượt gần 100km để mua thuốc nam cho chị. Anh chăm con kĩ đến mức ai cũng ghen tị. Lỗi ở vợ cũ anh, tính tình hung dữ, hỗn hào nên mới bị người nhà chồng ghét.
Lúc này, anh cũng tìm mọi cách để chứng minh tình yêu với tôi. Vốn là một cô bé mới ra trường, lại chưa từng yêu ai nên tôi bị anh làm cảm động và đã yêu anh sâu đậm.
Mặc mọi người khuyên can, mặc ba mẹ buồn bã, tôi vẫn nhất định lấy anh làm chồng khi chỉ vừa yêu nhau được vài tháng. Tôi luôn biện minh rằng, anh là một người đã từng trải, từng vấp ngã nên sẽ trân trọng cuộc hôn nhân đến sau. Còn con anh, tôi thương bé thì bé cũng sẽ thương lại tôi mà thôi. Cuối cùng, biết không thể lay chuyển được, ba mẹ tôi đành đồng ý cho tôi đến với anh.
Ngày cưới, mẹ tôi khóc, nói với tôi rằng: “Đường quang không đi, lại đâm đầu vào bụi rậm con ơi.” Khi đó, tôi còn an ủi mẹ, tôi khẳng định mình sẽ sống tốt, sẽ hạnh phúc nhiều hơn những người con gái lấy chồng trai tân.
Nhiều khi, tôi ấm ức đến phát khóc, nhưng cũng chẳng dám cãi lại
vì sợ mang tiếng hỗn. (Ảnh minh họa)
vì sợ mang tiếng hỗn. (Ảnh minh họa)
Vậy mà, tôi đã lầm. Cuộc sống không hề đơn giản. Ngay khi về làm dâu, tôi đã chịu sự so sánh của mọi người. Ai gặp tôi cũng hỏi tôi là vợ H (chồng tôi) à? Rồi họ dòm ngó, so sánh tôi và vợ cũ xem ai đẹp hơn, ai cao hơn, ai da trắng hơn…Đến mức, tôi sợ phải ra ngoài, sợ mình bị biến thành cái bóng của vợ cũ anh.
Rồi người nhà chồng cũng so sánh tôi. Mẹ chồng luôn miệng chê tôi xấu, không đẹp bằng vợ cũ anh. Tôi nấu ăn cũng bị chê không nấu ngon bằng con dâu cũ. Nhiều khi, tôi ấm ức đến phát khóc, nhưng cũng chẳng dám cãi lại vì sợ mang tiếng hỗn.
Nhưng đó chưa phải là những vấn đề chính khiến cuộc sống hôn nhân của tôi rơi vào ngõ cụt. Mọi nguyên nhân đều từ con gái riêng của chồng tôi, nay 7 tuổi. Con bé ở với mẹ nhưng hàng tuần đều được đón về nội chơi. Lần nào nó về, tôi cũng trở thành đề tài để mọi người bàn tán. Tôi phải gồng mình lên mà đối xử tốt với nó. Nó có sai, tôi cũng chỉ được nói nhẹ nhàng. Bởi chỉ cần tôi hắng giọng, to tiếng, lập tức tôi sẽ bị mọi người mắng là đồ mẹ ghẻ độc ác.
Chồng tôi cũng chẳng bao giờ thông cảm hay hiểu cho nỗi khổ tâm của vợ. Nhớ có lần, tôi ngâm quần áo đi làm thì con bé ở nhà lấy thuốc tẩy đổ vào. Toàn bộ quần áo hôm đó đều bị hư hết, không thể dùng được cái nào. Quá tức, tôi mắng nó vài câu. Chẳng ngờ, con bé khóc lóc thật to, rồi chạy xuống nhà nội (nhà tôi sát vách nhà mẹ chồng) nói rằng tôi đánh nó.
Mẹ chồng, em chồng tôi lập tức chạy lên. Chẳng cần hỏi, họ mắng tôi xa xả, cho rằng tôi đanh đá, nanh nọc với con chồng quá đáng. Tôi ức đến mức chẳng nói nên lời, chỉ biết chảy nước mắt.
Tối đó, chồng tôi về, nghe kể lại cũng chẳng thèm hỏi han gì mà lạnh nhạt với tôi suốt 2 tuần vì nghĩ tôi xấu bụng, thừa lúc mọi người đi vắng để hành hạ con riêng của chồng. Cuộc sống ngột ngạt đến mức tôi chẳng biết mình làm sai gì, tại sao mình lại phải chịu như vậy?
Hôm vừa rồi, trước khi anh nhận quà bánh Trung thu cho con riêng. Tôi bàn với anh đưa cho cháu một cái bánh thôi, còn 3 cái thì đem cho mấy đứa nhỏ nhà nghèo trong xóm cho chúng mừng. Tôi nói con bé còn nhỏ, đã ăn được gì nhiều đâu, cho một cái, rồi cho thêm vài trăm ngàn còn tốt hơn. Anh đã đồng ý.
Vậy mà hôm qua, khi nhận bánh Trung thu xong, anh gởi thẳng 4 cái bánh kèm 1 triệu đồng vào nhà vợ cũ. Khi về, chẳng thấy cái bánh nào, tôi hỏi thì anh nói đã cho con hết rồi. Bực mình vì anh nuốt lời, tôi đã nói to tiếng với anh. Đúng là lúc đó, tôi nóng giận mất suy nghĩ. Nhưng mọi người biết anh đã nói gì không? “Mày biến ra khỏi nhà tao. Sao mày có thể ích kỷ tham lam như thế? Đến cái bánh cũng tranh giành với con riêng của chồng. Lúc mới lấy mày, tao cứ tưởng mày bao dung, rộng lượng, không ngờ mày lại trở mặt như thế!”
Tôi chết sững tại chỗ. Tôi không ngờ, anh lại nói tôi như thế. Ba mẹ chồng nghe chồng tôi to tiếng cũng chạy lên hỏi. Biết chuyện tôi không cho anh gởi hết bánh Trung thu cho con, họ tiếp tục mắng tôi ích kỉ, nhỏ nhen. Tôi có phải lấy bánh để cho tôi ăn đâu, tôi cũng vì hứa với bọn nhỏ quanh hàng xóm rằng Trung thu sẽ cho tụi nó ít bánh. Nếu biết trước thế này, tôi đã tự bỏ tiền ra đi mua rồi.
Tối đó, tôi lấy xe chạy vòng ngoài đường mà nước mắt chảy dài. Tôi cảm thấy khó mà tiếp tục sống với một người chồng luôn cho rằng tôi xấu xa, tồi tệ, ích kỷ. Cũng không thể chung sống hòa thuận được với gia đình chồng lúc nào cũng đem tôi so sánh với con dâu cũ. Nếu cô con dâu đó tốt đẹp như vậy, sao ông bà không cố gắng giữ lại, mà phải đi hỏi cưới người mới? Tôi nên làm thế nào với cuộc hôn nhân không hạnh phúc đây mọi người?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét