Thứ Năm, 24 tháng 7, 2014

Yêu nhau trên mạng, tại sao không?

Yêu nhau trên mạng, tại sao không?

Em biết phải lòng một chàng trai trên mạng là sự dại dột và mạo hiểm của trái tim. Nhưng đôi khi người ta không thể dùng lí trí để quyết định điều đó. Và việc em yêu anh cũng như thế. Niềm tin không bao giờ là điều dễ dàng với em, nhưng vì anh em chắc chắn để dành cho chúng ta thật nhiều niềm tin.

Lâu lắm rồi em mới lại đặt mình vào những trang viết, để nói về một điều gì đó mà hơn hết là về anh. Những ngày không anh, bình yên lắm, bình yên đến trơ trọi. Em không biết điều gì khiến cho em quyết định rời xa anh lúc này, vào lúc mà em nghĩ là em cần anh hơn bao giờ hết.
Đôi khi người ta xa nhau không phải vì người ta hết yêu, mà là để biết họ có thật sự yêu nhau hay không. Chúng ta biết nhau hơn 2 tháng, từ cái ngày em nhận được inbox của anh trên facebook. Đơn giản chỉ để tán gẫu, hay bông đùa hay trêu ghẹo. Những mối tình trên mạng xã hội thì cũng chỉ là một cảm xúc mới lạ mà người ta tự lừa mình theo đuổi. Em đã từng nghĩ như thế cho đến ngày gặp anh.
Yêu nhau trên mạng thì ảo lắm, đa phần là vậy. Tuy cũng có những cuộc tình đi đến nơi đến chốn, như ông anh bên Mĩ của con bạn em vừa về Việt Nam để lấy vợ sau 3 năm yêu nhau. Mà anh biết không họ cũng như chúng ta, bắt đầu từ những dòng inbox ngu ngơ và vô tư đấy. Thế nhưng em nghĩ để một mối tình ảo tưởng trở thành hiện thực thì cũng như cổ tích vậy thôi, còn chúng ta đang sống ở hiện thực.
Có lẽ định mệnh luôn sắp đặt sẵn mọi thứ, cả chuyện em gặp anh rồi ngốc nghếch làm sao đó em lại kiên trì nhẫn nại trả lời hầu hết cái tin nhắn của anh. Như một điều hiển nhiên, em bắt đầu đặt niềm tin vào một mối quan hệ mà trước đây khi nghe nói đến em chỉ nhoẻn miệng cười. Rồi một ngày mọi thứ trở nên sâu đậm hơn đến mức em xem anh như một phần không thể thiếu của cuộc đời em.
Em vốn dĩ là một đứa con gái sống thực tế, lí trí không cho phép em đi quá xa. Đó cũng là lúc em biết mình cần suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ này. Em đã hỏi anh rằng:"Anh có yêu em không?". Em biết chắc rằng cho đến sau này thì đó vẫn là câu hỏi ngu ngốc nhất mà trong đời em. Câu trả lời chắc chắn là không như em mong đợi, làm sao ta có thể yêu ai đó một cách dễ dàng như vậy. Trong khi ta chỉ biết mỗi số điện thoại và địa chỉ facebook của họ. Cho dù trong tim mỗi người đã nhen nhóm những cảm xúc thì lí trí nhắc ta rằng "chúng mình cần thời gian".
Em biết phải lòng một chàng trai trên mạng là sự dại dột và mạo hiểm của trái tim. Nhưng đôi khi người ta không thể dùng lí trí để quyết định điều đó. Và việc em yêu anh cũng như thế. Niềm tin không bao giờ là điều dễ dàng với em, nhưng vì anh em chắc chắn để dành cho chúng ta thật nhiều niềm tin. Hôm nay em quyết định rời xa anh, để hai đứa có đủ thời gian và sự tĩnh lặng trong tâm hồn để nghĩ về mối quan hệ mờ ảo đó. Sẽ rất khó khăn cho chúng ta, nhưng tình yêu muôn đời có bao giờ là một điều dễ dàng?!
Nếu người ta có thể tin vào tình yêu sét đánh, thì yêu nhau trên mạng cũng chẳng có gì phải xoắn đúng không anh? Hoặc nếu vài người vỡ mộng vì người yêu trên mạng thì chắc chắn là vì họ đã ảo tưởng quá nhiều. Còn em, anh và những người yêu nhau chân thành qua mạng xã hội, chúng ta sẽ tìm thấy và ở cạnh nhau. Bởi ta chân thành và tin tưởng.
Cho dù bạn bè anh, bạn bè em hay ai đó vẫn khuyên rằng chúng ta nên từ bỏ. Nhưng họ làm sao hiểu được cảm giác ấm áp trong tim em và anh. Những dòng tin nhắn ngọt ngào vẫn ở đó, nhắc nhở em, nhắc nhở anh rằng ta vẫn thuộc về nhau. Chỉ là chúng ta tạm chia tay và chờ đợi ngày chúng ta có thể gặp nhau, và lúc đó bàn tay nắm chặt bàn tay. Anh nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét